Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 17

 CHƯƠNG 10: HỒNG NHAN TÓC BẠC



Phượng lăng

Hàn băng nghìn năm vì ngươi mà kiến lập
Phượng…., Phượng của ta nha.

“ Ngủ một chút là tốt rồi…rất nhanh thôi! Chờ ta làm xong một số chuyện, lập tức đến bên ngươi, được!!!.”..Mị đặt hắn nằm xuống hàn băng, phượng mâu nhu tình như nước, yêu say đắm cùng quyến luyến ko buông….ko đành…ko nỡ rời…lại phải đành buông tay..!!

Khẽ điểm nhẹ hắn thần, đặt xuống cái hôn nhẹ,…rất nhẹ….gửi đến ngươi ái tình sâu đậm, si luyến ngàn năm….

Luyến tiếc nhìn ngươi thêm một lúc nữa, một lát nữa thôi!!… Phượng..Trầm Phượng, ngươi là như vậy xinh đẹp, như vậy thuần khiết….có đôi khi ta nghĩ, chính ta ko xứng cùng ngươi. Ngươi là thiên thần thiện lương….ta là tu la lãnh khốc…chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Nhưng ta luyến tiếc nha! Luyến tiếc buông tay, luyến tiếc ngươi!…cầm lòng ko đậu mà dùng hết sức yêu ngươi, sủng ngươi…giữ ngươi bên ta. Cho nên Phượng nha!…ta đời đời kiếp kiếp…ngàn năm…vạn niên vẫn sẽ truy theo ngươi…bất li bất khí.

Phượng…đến cầu Nại hà đừng bước đi quá nhanh, chờ ta cùng ngươi, được…!!..rất nhanh, ngươi sẽ ko phải chờ lâu rồi…..còn có…

Ta ái ngươi!…

Ta yêu ngươi!!…..

Phượng lăng đóng lại….

Ta và ngươi…rất nhanh gặp lại…Phượng! chờ ta.

“ Mị,…ngươi…!!” Âu Dương Sắc Vi đau lòng nhìn muội muội của mình,…hồng nhan một đêm tóc bạc trắng, ngày xưa một đầu mềm mại ô phát thay bằng ngân phát…rốt cục phải có bao nhiêu ái tình đậm sâu mới có thể khiến một người vì tình một đêm đầu bạc đây.

“ Ta ko sao…” Vũ Mị cười khẽ, cười có bao nhiêu đau bao nhiêu xót

“ Phong nhi, Ly nhi…đi thôi! Chúng ta về gia…” Vũ Mị ôn nhu nhìn hai đứa con của hai người , đây là báu vật, là kết tinh tình yêu mà hắn để lại cho nàng nha…

“ Mẫu thân….còn cha !!” ..nam hài nhãn thần mờ mịt hỏi

“ Ân….cha mệt mỏi, muốn ngủ một giấc…chúng ta đừng làm phiền hắn…” Vũ Mị sờ đầu đứa con, nhẹ giọng giải thích…

Ân…………

 Nguyên niên 949, Phượng hậu bệnh nặng qua đời, Phượng quốc đồng tang. Truyền thuyết, trong một đêm Phượng đế, hồng nhan tóc bạc trắng…khiến cho dân chúng một lần nữa khắc cốt ghi tâm….yêu say đắm cuồng nhiệt, ái tình đích loạn thế….Phượng đế cùng Phượng hậu!!




10 niên …như một giấc mộng vô ngân…

 Nguyên lai thời gian lặng lẽ qua đi


 Im lìm đến đáng sợ


 Những đoạn cây khô đã dài ra mấy nhánh đây


Mười năm cô đơn tịch mịch


Mười niên lạnh lẽo, triền miên


Cứ tưởng vết thương theo thời gian sẽ dịu bớt


Nhưng sao tâm vẫn như thế đau


Vẫn như vậy triệt phế tâm can


Mười niên ko có ngươi


Lặng lẽ triền miên………

Ngự thư phòng……

“ Phong nhi, con đến rồi…”..trầm thấp mị hoặc thanh âm vang lên, chỉ thấy hỏa bào nữ tử khuynh thế dung nhan, năm tháng dường như ko lưu lại trên dung nhan nữ tử ấy, nàng càng thêm thành thục mị hoặc mà thôi

“ Mẫu thân…” .tử y nữ tử nghi hoặc nhìn mẫu thân của mình, hơn 10 năm qua đi, nữ hài tử lúc nhỏ bây giờ đã trưởng thành, nàng bây giờ đã là Phượng quốc hoàng rất nữ, cao quý ko ai bì kịp. Vì kế thừa Trầm Phượng dung nhan, Đường Mạc Phong càng thêm tuấn mỹ vô trù

“ Phong nhi đã trưởng thành rồi….cuối cùng cũng lớn khôn…ta thật an tâm nha” Vũ Mị ôn nhu cười nhìn nữ nhi của mình, mâu quang tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh

“ Nương…”..Mạc Phong đau lòng nhìn mẫu thân của mình , chẳng lẻ người sắp phải đi rồi sao. Nàng biết rồi cũng sẽ có một ngày nương cũng đi cùng phụ thân….nhưng mà dù đã chuẩn bị tâm lí hơn 10 năm vẫn như vậy khó chịu nha!!

“ Phong nhi, nhất định trở thành kẻ mạnh đúng ko ” Đường Vũ Mị đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên Mạc Phong, tay khẽ vuốt nàng mái tóc, như lúc thời ấu thơ, nàng vẫn luôn thích vuốt nhẹ hai người con mái tóc….như vậy êm ả….ấm áp….giống hắn….

“ Ân….ta nhất định ko để cho nương thất vọng…” Mạc Phong kiên định nói, chính là mâu quang rưng rưng bán đứng sự kiên cường của mình

“ Ngoan, Phong nhi…nhất định trở thành tốt minh quân….có thể bảo vệ được người mà mình quan tâm nha…” Vũ Mị xinh đẹp cười, tay càng thêm ôn nhu vỗ về an ủi



 “ Ân…”…giống như..nương bảo vệ cha vậy, ta cũng sẽ như người, tìm một người để yêu…một người mà ta có thể khuynh tẫn tất cả vì hắn, như vậy ta có thể cảm nhận được….ái mà nương dành cho cha đậm như thế nào….lúc đó…ta sẽ ko oán…ko hối người…đã bỏ ta cùng đệ đệ mà đi.

“ Mẫu thân, ngươi một đời vì phụ thân…như vậy có từng hối hận”

“ Ta luyến tiếc hắn…Ta biết hắn lúc 6 tuổi…lại mười niên sau mới bên cạnh nhau….chẳng lâu sau lại chia li…bên nhau 100 ngày lại vĩnh cách âm dương…nhưng mà, ta chưa có một ngày hối hận……”

 “ Phong nhi! Ái một người….dù ở bên cạnh người đó một ngày…1 khắc cũng là đều hạnh phúc…cho nên sau này nếu có thể tìm được người khiến Phong nhi của ta yêu say đắm…lúc đó Phong nhi sẽ hiểu thôi…” Vũ Mị ôn nhu cười nhẹ giọng giải thích…

“ Ân……”

“ Chăm sóc tốt cho Ly nhi…”

“ Ân…..”

“ Gởi lời chúc phúc cùng xin lỗi của ta đến Âu Dương”

“ Ân……”

“ Đi thôi, chuẩn bị cho tốt…ngày mai là ngươi đăng cơ vi đế, trở thành trên đại lục này cao quý nhất nhân rồi….”

Đường Mạc Phong cũng ko biết mình như thế nào bước ra Ngự thư phòng…tâm nàng như vậy loạn, trí óc nàng….ko thể suy nghĩ được gì cả….khẽ nhắm lại nhãn thần….lệ nhẹ nhàng rơi, vô thanh vô tức….

Mẫu thân, ta chúc ngài…cùng phụ thân vĩnh ko phân li….phi li…!!!





CHƯƠNG CUỐI : KẾT THÚC CŨNG LÀ BẮT ĐẦU


Mị , của ngươi tình, kiếp sau vẫn để lại cho ta, được..!!!!

 Ngốc!… của ta tình vẫn luôn chỉ cho ngươi,mình ngươi, ngươi là ta duy nhất, cho nên dù ngươi không muốn nhận cũng không ko thể thoát nha.

 Ân……..thật tốt, nếu vậy….thật tốt


 Mị…..


Sao?….


Ta luyến tiếc ngươi………


Ta biết………


Ta mệt mỏi, muốn ngủ một chút


Ân, ngủ đi, ta vẫn luôn cạnh ngươi


Vĩnh bên cạnh ngươi…….mãi mãi…………


Đào Phượng hiên vẫn đẹp như thế, này hoa này lá….này dòng suối nhỏ, này hòn non bộ, như thơ như họa, là một bức tranh cuộn tròn xinh đẹp. Đào phượng hiên là vì hắn mà tạo thành, một đời yêu luyến. Ái hắn hơn 20 niên, hơn 20 niên nha!…..phân yêu này cứ tưởng theo năm tháng sẽ phai mờ bớt, nhưng lại càng sâu, càng luyến càng si…..một đời…một thế

Một vài đóa hoa khe khẽ nở trong khí đông giá rét….âm thanh trong vắt, thiên nhiên chớm đông luôn xinh đẹp, một loại mị lực trong trẻo, thanh lãnh….vài hạt tuyết nhẹ nhàng lả tả phủ xuống bờ vai nàng, tuyết càng dày phủ trên hỏa hồng xinh đẹp…. người đó đứng đây có lẽ lâu lắm…dáng người thon gầy, hỏa y xinh đẹp bay trong gió, một đầu ngân phát nhẹ nhàng mà vũ theo âm thanh của tự nhiên. Người đó đứng đó, thật mỹ….mỹ đến thê lương…..

“ Phượng….., Phượng của ta nha, hôm nay là ngày Phong nhi đăng cơ, ngươi xem thật náo nhiệt rồi…” .môi anh đào khẽ hở, âm thanh từ tính nhẹ nhàng như nỉ như non, phượng mâu lay động khẽ mở…xinh đẹp câu hồn nhân tâm. Ánh mắt tà nghễ bá đạo thiên hạ mấy ai bì kịp, khiến cho bao kẻ si mê, bao người sợ hãi, đôi phượng mâu trải qua tang thương rèn luyện càng thêm âm trầm, nội liễm…..song nhãn mâu này luôn chỉ vì một người mà ôn nhu, mà bi thương, mà xót xa, rơi lệ……

“ Phượng !…mọi việc ta đã làm xong hết rồi, ta đến với ngươi ,được…” Mị ôn nhu cười, nhãn mâu xa xăm nhìn về phía chân trời……..

Mật đạo khởi động…….Đào phượng hiên dường như thay đổi cả một kết cấu, diễm lệ phi vũ mang theo hàn lạnh xâm nhập đến cốt tủy. Nơi đây là Phượng lăng, nơi mà nàng thiết lập vì hắn….này ngàn năm hàn băng, khuynh thế dung nhan của hắn vẫn luôn như thế làm cho thiên địa lu mờ.

Hắn nằm đó, thiên hạ của nàng, chấp niệm của nàng…..an tường xinh đẹp ngủ dung. Khẽ vuốt hàng mi, đôi mắt xinh đẹp, bờ môi tinh tế, đôi ngọc thủ khẽ luồn vào từng sợi tóc….này động tác ôn nhu ấm áp, cẩn thận như đang chạm vào hi thế trân bảo thế gian…triền miên… si luyến…………

“ Phượng……” Mị ôn nhu cười, nhìn hắn…..chạm hắn….khẽ hôn hắn thần…như chuồn chuồn lướt nhẹ nhưng cũng đầy ái tình.

Nếu thời gian khi đó ngừng lại

 Ngày đó ta và ngươi tương ngộ


 Khi đó ngươi 8 tuổi, ta 6 tuổi


Khi đó gặp ngươi……..


Có lẽ đã định sẵn chúng ta một đời dây dưa


Này phân ái tình…………


Có vui có buồn, có si có luyến,có bi có thương


Song ta chưa từng có một ngày hối hận


Gặp ngươi, quen ngươi, ái ngươi….


Dù lắm bi ai , cũng lắm xót xa..!!.

Trầm Phượng…Phượng ….tên của ngươi, ánh mắt ôn nhu , nụ cười ấp áp, mỗi cái nhíu mi rồi lại đáng yêu cử chỉ………khắc vào ta dung huyết, cốt nhục đến tận xương tủy ,ta yêu ngươi ..yêu đến ta cũng ko rõ nó nhiều như thế nào, chỉ biết dù trăm vạn năm sau,……..thương hải tan điền qua đi, giang sơn như họa này cũng chôn theo vết bụi mờ lịch sử. Tất cả trở thành hư vô, giữa ngàn người qua lại ta cũng sẽ nhận ra

ngươi….nhìn ngươi..rồi lại yêu ngươi…….

Huyết…!!!…….

Xinh đẹp đích huyết

Một giọt, hai giọt…… nhẹ nhàng theo khóe môi nàng tràn ra, sắc đỏ xinh đẹp,….uốn lượn theo vũ đạo đường cong của chủ nhân của nó

Mười ngón tay đan xen lẫn nhau, ghì chặt…, níu lấy…..

Một đầu ngân phát quấn lấy ba ngàn tóc đen

Hai thân ảnh nằm đó

Hồng y tựa hỏa

Bạch y thanh lãnh ôn nhu

Khuynh thế dung nhan

Khóe miệng xinh đẹp tiếu dung

An tường cùng nhau

Trăm năm….ngàn năm….vạn năm….

Vĩnh viễn…..chẳng phân li

Phi ly…..phi..ly….

Phượng lăng đóng lại, vĩnh cách thế giới bên ngoài vạn niên

Phong mang theo cái khe khẽ lạnh của khí trời lập đông. Tuyết trắng phủi đầy, một màu trắng xóa thuần khiết..màu trắng tang thương…như ca, như oán….nỉ non thầm thì…..bỗng nhiên những cây đào khô héo giữa khí trời đông lạnh, sống lại như một kì tích.

Đâm chồi, nảy lộc, khai hoa.

 Hoa bay đầy trời, lạc anh rực rỡ.

 Bao phủ cả một vùng không gian.

 Sắc hồng hoa rực rở xinh đẹp nhưng cũng đầy thê diễm đau thương

Này đây bức họa xinh đẹp như đang chúc phúc bọn họ

 Cũng chúc phúc cho những kẻ có tình trong thiên hạ

 Năm tháng tại thời khắc này dường như an tĩnh lại



Nguyên niên 959 thất nguyệt. Phượng đế đời thứ 2 đăng cơ vi đế, quân lâm thiên hạ, lấy niên hiệu Phong đế, cả nước mừng vui
Cùng ngày, thiên hạ nổi danh Phượng đế Đường Vũ Mị, dùng Diễm độc kết thúc sinh mệnh, thực hiện lời hứa với Phượng hậu của nàng




Chấp tử tay cùng nhau giai lão


Không cùng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm


Không tử cùng niên, cùng tháng cùng ngày


Chỉ nguyện sinh đồng sàng , tử cùng huyệt


Môt đời tình, một đời ái


Cả đời luyến, cả đời yêu


Một thế si, một thế mê


Ngàn niên theo đuổi, ngàn niên chấp niệm


Vĩnh thế yêu luyến, đời đời dây dưa

Khi Phong đế cùng đệ đệ của mình đến thấy , kia xinh đẹp Đào phượng hiên, thanh lãnh, thê lương, nước mắt như mưa…lệ không ngừng chảy…..

“ Tỷ….nương cùng cha chẳng phân li nửa đúng không”

“ Ân…..”

“ Tỷ!…..cha là người hạnh phúc nhất thiên hạ”

“ Ân….”

“ Nàng đi rồi sao? thật không ngoan chút nào, chẳng nói một lời từ biệt” , Âu Dương Sắc Vi cười nói, cười nhưng sao thê lương. Một đời tri kỉ, một đời tỷ muội……quen biết…..thật đẹp biết bao!

“ Nàng đang hạnh phúc, đúng không?” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười, nhãn thần xa xăm nhìn về phía Đào phượng hiên

“ Ân…..bên cạnh người mình yêu là hạnh phúc nhất rồi…”.

“ Đi thôi!! Đừng quấy rầy nàng……” Sắc Vi mỉm cười nói

Khi bốn người vừa cất bước đi……….
.
Cảnh vật xinh đẹp kia dường như tẫn hết sinh mệnh cuối cùng, khai hoa……xinh đẹp diễm mỹ ….rồi nhanh chóng úa tàn…..sinh mệnh kết thúc, tất cả hóa thành hư vô bụi mờ……

Một đời truyền kì về nàng

Một đời chấp niệm ái luyến

Phượng Mị _ Đường Vũ Mị – Trầm Phượng_ Mị- Phượng……Phượng đế- Phượng hậu trở thành một đoạn loạn thế tình duyên….người đời ca tụng……..






500 năm sau thương hải tang điền qua đi, một thời kì thịnh thế yên hoa Phượng quốc đến hồi suy tàn. Một thời đại khác lên thay thế như một quy luật lịch sử qua đi………..

Có chăng qua một đời loạn thế mới bắt đầu một thời đại phồn hoa

Tô Châu

Thủ phủ nổi tiếng, ngoài kinh đô của này quốc gia. Cảnh vật xinh đẹp…, phố xá đông đúc….trăm ngàn người qua lại…….

Xinh đẹp phượng mâu. tà nghễ lạnh lùng mang theo cổ khí thế không thể coi thường, cao quý khí khí chất , hoàn hảo dung nhan…một thân hỏa y như thiên diễm tà mị. Nàng đứng đó khiến cho thiên địa thất sắc

“ Mị, ngươi làm sao vậy?” , Mộ Dung Vi cau mày hỏi. Đang đi sao lại đứng lại thế kia

Khóe miệng cong lên tiếu dung, khuynh thành cười làm cho thiên địa lu mờ. Mộ Dung Vi kinh ngạc nhìn nàng trước mắt bạn thân. Mị trời sinh vốnlãnh tình lãnh tâm, nếu cười chỉ là cười nhạt, cười hiểm, khác với lúc bấy giờ như hoa khai, xinh đẹp thuần khiết, tà mị phượng mắt, ánh nhìn vì ai như thế ôn nhu. Mộ dung vi kinh ngạc nhìn về phía trước

Chỉ thấy, hạc trong bầy gà…một thân bạch y phiêu diêu trong gió, ba ngàn thanh ti ( tóc đen) uốn lượn xinh đẹp được vén nhẹ bởi một thanh bạch trâm. Xuất sắc ngũ quan, khuynh thế băng dung, đặc biệt đôi tử nhãn thật xinh đẹp câu hồn nhiếp phách….thật là tuyệt thế giai công tử nha. Mộ dung vi thầm khen

“ Mị…” …ơ! đâu rồi……

“ Tại hạ Đường Vũ Mị, chẳng biết công tử phương danh……”.







“ Ta…ta Trầm Phượng………”…

Trầm phượng….Phượng… Phượng của ta…..!!

Dù giữa trăm ngàn người, ta vẫn sẽ nhận ra ngươi…..ái ngươi..yêu ngươi….một lần nữa ta và ngươi lại bắt đầu….
Một cái nhìn định tình cả vạn năm………
Một khúc khuynh ca

 Một đời si luyến


 Này tình này ái….

 Một lần nữa lại bắt đầu…


- HOÀN -
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8 Tap 2
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14 Tap 3
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19 end
Phan_1 Tap 1
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .